Thứ Bảy, 21 tháng 4, 2012


Triều đình là một nơi đặc biệt của quốc gia, cần những con người đặc biệt, hoạn quan là một dạng đó. Muốn làm quan thì hãy cắt của quý đi.

Thời kỳ đầu có thể bị ép buộc bị thiến để đạt tiêu chuẩn, sau thấy nhiều lợi, người ta tự làm để đủ tiêu chuẩn, lo lót, chạy chọt để được làm quan hoạn.

Số quan bị hoạn không nhiều lắm, vẫn số lớn là quan tự do hành xử theo đạo. Nếu vua sai quấy, quan can gián, vua vẫn vô đạo, họ lật đổ lập vua khác. Nếu không làm gì được, họ về quê, dạy học, làm thuốc, làm những việc hữu ích.

Triều đình có thể rối loạn trong một thời điểm nào đấy, nhưng nền tảng xã hội vẫn phát triển tự nhiên, với cái xương sống văn hóa tinh thần là những người đã hưu, đã từ quan, đang chuẩn bị để gặp thời thì ra làm quan.
Khi quan hoạn nhiều quá, không chỉ là việc cắt bỏ bộ phận sinh dục mà có thể là cắt bỏ bất cứ những gì triều đình muốn, để đạt mục đích cuối cùng là kiếm lợi. Những người biết đạo, biết hành đạo không đạt yêu cầu của triều đình bị loại ra ngoài (vì không chịu hoạn). Những người đang trong triều, thấy vô đạo mà không làm gì được nên tìm đường về quê. Có số người không bao giờ thèm làm quan vì thấy cái nhiễu nhương. Số người có khả năng làm xương sống văn hóa tinh thần cho xã hội này không nhiều. Triều đình đã xây dựng được một hệ thống rộng khắp, có thể hoạn bất cứ một ai để đạt chuẩn của triều đình, trẻ nhỏ đều lọt hết vào hệ thống này. Nếu nói hình tượng như cách làm xưa kia là ngày bóp dái ba lần, bóp miết cho đến 18 đôi mươi là thành quan hoạn liền, không ai có thể nói là ác cắt một phát đứt ngay, đây là mưa dầm thấm lâu, mất mà không biết bị mất cái của quý trời cho.
Những hoạn quan này khi hưu không có khả năng về lại xã hội làm những việc hữu ích. Họ đã thành những người không bình thường. Toàn xã hội chỉ là quan của triều đình, những người sẽ làm quan triều đình, những người đạt chuẩn của triều đình. Số không theo chuẩn triều đình ắt là giặc, bọn giặc này sẽ bị quan hoạn thiện (bị hoạn đi cái thiện) tiêu diệt ngay.
Chế độ hoạn quan đã qua rồi, nhưng biến thái mới của nó là một bài toán khó, không dễ gì có lời giải.

tất cả những người mà bạo lực không có cách gì phủ nhận
giá trị của họ nếu được thế giới công nhận lại thêm một
nền tảng vững chắc để họ có quyền nêu ra vấn đề bạo lực
phải giải quyết hoặc giải thích . số này còn rất nhiều ,
hình như đang còn nghiên cứu để xuất hiện đúng lúc

vì lợi ích riêng bạo lực không thể tập trung được, có thể
chúng tạm chia 3 ; bạo lực vũ trang , bạo lực thể chế cộng
với dựa dẫm bên ngoài , bạo lực chính nghĩa . nó nghiêng qua
ngả lại ai mà biết được

sức người , sức của từ quá khứ hiện tại và cả tương lai
(tiền vay) đang bị mất theo nhiều cách khác nhau , đang bị
lãng phí , đang bị sử dụng vô duyên như chi phí để đàn áp
người tốt , chi phí cho bọn không làm gì có ích cho đời lại
còn hại đời

nhìn cái xe buýt liên tưởng nó không khác cái đại lý internet
, còn xe cá nhân là cái máy tính riêng , cứ lên xe là hồn
vía lên mây (điện toán đám mây) , xe có thể mất , người có
thể mất nhưng hồn vía không bao giờ mất

Có một nền kinh tế mạnh , nó móc được rất nhiều tiền ,
tiền công cộng , tiền cá nhân khi cứ liên quan đến nó là nó
móc được . Nó có nét gì đấy giống như kinh doanh đa cấp ,
muốn nhập bọn phải đóng tiền , sau lên cấp lại có quyền thu
phí nhập bọn , muốn nhanh lên cấp phải có cách gì làm tăng
thành viên lên (như chia tách chẳng hạn, làm ra thêm nhiều bộ
phận mới) . Bọn này ngày càng nhiều lên , sức hút tiền ngày
càng mạnh lên

sức mua vật dụng , tiện dụng trong một năm của quốc gia có
một mức hạn so với thế giới là quá nhỏ , trong khi đấy bộ
máy công lại làm mất quá nhiều , chi quá nhiều vào những
việc không lợi mà có khi còn có hại rồi còn tưởng tượng ra
những nguy cấp của riêng mình lại đi lấy tiền quốc gia chi
vào những việc riêng của băng phái mình

hồi cơm tù còn phổ biến , xe dừng (buổi tối ) một chị mót
đái tụt quần ngồi ven đường , thằng nhà quán cầm roi vụt
không thương tiếc vì làm mất vệ sinh (thực ra là không muốn
lọt vào trong hàng rào thép gai để buộc phải ăn cơm - tức
buộc phải móc túi ) . chuyến xe vn khách bị nhốt buộc phải
dùng dịch vụ công như ẻ mà vẫn bị móc túi

phong bì là ma tuý để thăng hoa , không có phong bì lấy gì
xúc tác lao động . được xác nhận giá trị , có thưởng , có
khách hàng , có bạn . cứ lo linh tinh . cứ có giá trị là
được

cái đói cái nghèo cái ngu cái dốt đeo đảng không biết cách
gì gỡ ra. không có lợi nhuận ngu gì thức khuya dậy sớm . chia
lợi không khéo thì phá sản hoặc chẳng còn ai. đầu tắt mặt
tối còn chữ với nghĩa gì .rồi nó đến nó hăm nó dọa , lại
nhồi ra . há hà ha

dựng công ty quốc doanh lên - nó là chiến lược quốc gia nên
đầu tư lớn . rút ruột - nó chết - hy hữu thôi mà . lại có
tiền của nó cứu nó nhưng chủ khác rồi - diễn biến hay hơn
thế lực thù địch nhiều

nói xhcn là nói chung chung , hình mẫu cụ thể là triều tiên
, việc khóc lãnh tụ qua đời là bằng chứng cho sự đúng đắn
của đường lối cai trị . một số nước bị chệch hướng nên đang
uốn lại với khẩu hiệu thị trường định hướng xhcn mà thực ra
là định hướng triều tiên . nên người dân có xu thế bị bóp
nghẹt lại là đương nhiên, cho đến khi nào người dân lại đồng
loạt khóc sướt mướt khi có lãnh tụ qua đời , khi đó bắt đầu
đã xây dựng thành công cnxh

cái sản phẩm phụ của định hướng là tạo ra nhiều tần vương ,
và kinh kha lần lượt hay đồng loạt xuất hiện , tự dưng thấy
sợ

hình như có mấy kiểu phá sản hoàn toàn khác nhau. rút hết
hoặc gần hết tài sản công . lấy tiền hàng tiêu cứ như đấy
là lãi tự nhiên xài . sức mua teo dần sức bán sẽ teo theo .
tài sản công đầu tư thế nào đấy để sức mua ngày càng lớn
dần , nếu thế vua quan sống bằng gì , vua quan cần lực lưỡng
để đè chết bọn dân không biết nghe lời

nghe kể chuyện chiến tranh , khi sinh hoạt văn nghệ có thằng
xông ra làm quản ca , bắt nhịp sai hết cả , mọi người ồ lên ,
ấy vậy mà lần sau nó vẫn xông ra làm việc ấy , cái quân đấy
nó không biết dơ
đói khổ man rợ rình rập , căn nguyên đã rõ nhưng làm gì được nó

ngày xưa đặt tên những người danh tiếng thật chí lý , khổng
lồ tử già tử mặc kệ tử lạnh lẽo tử tuân lệnh tử . . . do
rối loạn xã hội tử là đương nhiên , càng nổi lên càng chết .
nên lại tiếp tục văn tử thơ tử luật tử báo tử , dân càng tử
. chỉ quân tử là không thấy , chắc do văn tử nói nước không
có vua nên quân đâu mà chết

có 3 mũi giáp công , một mũi hoà hoãn kiểu câu tiễn (bên
ngoài nói hoà hoãn để phát triển , bên trong dùng thiên tử
bắc triều để dọa mà giữ ghế ) , mũi củng cố binh bị và
kiếm chác trong đó , mũi đòi bạch hoá tất cả . không hẹn mà
gặp . lại ai thắng ai , ai biết ai thắng ai

các khu dịch vụ tổng hợp thường có trung tâm hội nghị , bản
chất cũng là kinh doanh tứ khoái và từ đấy hay dở gì được
phát ra

bá kiến bá thanh gì đấy đều nổi tiếng, khi ăn đủ rồi nên để lại tiếng
hay ho gì đấy, cái cách đang làm không có chỗ cho thằng sau vì phải có
ăn , phải đủ vây cánh đến lúc đó có còn ghế không mà cải cách . vẫn
có đường cho ông nuôi tham vọng mà lại lợi trăm đường, cho tự do báo
chí trong lãnh địa mình, báo chí đủ khôn để giữ thằng bảo vệ tự do cho
mình , bọn đố kỵ khó mà chơi được, cứ suốt ngày 3 thứ vụn vặt trăm
ngàn kẽ hở nó chọc chết lúc nào không biết

khó để bằng lòng với thực tại, ở xh nghèo đói miếng ăn bất
đắc dĩ thành to lại thêm yếu tố bên ngoài người ta hô to đánh
giặc sẽ lên thiên đường . nhưng thiên đường là tiền chính đáng
trong một thể chế chính đáng. không đàng hoàng nên chỉ có
một chữ tiền

'Tham nhũng là đe dọa lớn
nhất với đảng cầm quyền'
- sai . bưng bít thông tin và độc quyền truyền thông mới đe dọa

đã thành công trong công cuộc xoá cái tôi , cái tôi người mất
hẳn , cái tôi tự nhiên có cơ hội là vùng lên với sản phẩm
là tội ác . cái tôi là lẽ đương nhiên , khi ra đại diện cái
chung như một cái tôi lớn nên đem lại lợi nhiều

dịch sách văn học chắc khó lắm . Một bài hát hay ai cũng
biết , ai cũng nghe nhiều lần , nhạc , chữ đầy đủ , dịch giả
cầm micro bắt đầu , 90 phần trăm làm hỏng bản gốc